Nó cảm thấy yêu đời hơn, hay cười, hay hát. Nó cũng quan tâm hơn mỗi khi đi ra ngoài. Quẹt nhẹ chút son, Nó thấy mình tự tin hơn trên phố. Khác hẳn Nó thường ngày - lầm lì, lạnh lùng.
Anh đi, nhẹ nhàng như lúc đến, nhưng lại khiến Nó chao đảo, cô đơn, trống vắng. Nó không khóc nổi vì niềm tin, tình yêu nó dành cho anh quá nhiều. Nó lặng yên từ đó ! Niềm tin trong Nó vụn vỡ khi biết thêm về anh, về những người con gái bên cạnh anh. Nó thay đổi cách nghĩ về anh qua những người đó. Và nó buồn !
Anh trở lại, là những lời biện minh cho hành động của mình. Anh nói, không có ai hiểu anh bằng nó. Anh nhận ra, anh cần nó hơn tất cả. Những tưởng trái tim nó hân hoan hưởng ửng, không ngờ nó lại thấy trống rỗng, vô cảm. Nó đã chờ đợi ngày này rất lâu,vậy mà...Nó không tin nó lại làm được điều bao lâu nay nó không làm nổi. Nó hết yêu anh !
3 năm, thời gian đó đủ để cho một con người trưởng thành. Đủ cho nó học và biết mọi thứ về cuộc sống, tình yêu, tình người, về sự mất mát, khổ đau. Và cũng từ đó, Nó học thêm cách bình thản đón nhận mọi tin buồn, vui từ cuộc sống đem lại. Nó vô cảm chẳng?
Con đường cũ, người cũ nhưng quá đổi xa lạ. Nó 1 mình lang thang kiếm tìm lại Nó ngày xưa - Ngày chưa từng quen anh. Nó cũng bỏ mặc anh chơi với trong những suy nghĩ ngổn ngang... Nó đã trưởng thành. Nó hát, bài hát Nó và anh vẫn thường nghe : Đừng nên khơi nhắc lại chuyện xưa nhất là, em và anh chia tay đã lâu...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét