9/22/2014

HỖN ĐỘN

Muốn khóc, muốn cười ... không biết nữa. Chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến tột cùng. Muốn được dừng chân, muốn được nghỉ nhưng ai cho mình nghỉ đây? Muốn được ôm 1 chút, 1 chút thôi...
Bỗng dưng nhớ, nhớ cái tiết trời se lạnh, nhớ cái ôm hững hờ ...

Mọi thứ cứ đến, cứ đi. Ta đón nhận nó 1 cách bình thản. Không khóc lóc kêu gào, không phản ứng rõ rệt cũng chẳng có hành động tiếp theo. Ta cứ chông chênh , vô định giữa muốn và không, giữa yêu và ghét... Ta chẳng hiểu nổi mình cớ j mong Người hiểu ta? 

Người cứ hờ hững như những đám mây, lững lờ như dòng nước chảy. Người đến or đi cũng chẳng rõ ràng bởi có lẽ bản thân Người cũng chẳng biết nên như thế nào, đúng không? Chỉ là sự đồng điệu của hai con tim quá đỗi cô đơn giữa xô bồ của cuộc sống đời thường, chỉ là ước muốn được chia sẻ, được hiểu , được cảm thông của hai con người đang sống rất rất hạnh phúc nhưng cũng tột cùng cô đơn. E bên người vì em muốn tìm chút bình yên trong những xô bồ của cuộc sống, E muốn được có 1 phút giây nào đó cảm nhận sự yêu thương nhưng không dính dáng đến cơm, áo , gạo tiền... Nhưng vốn dĩ, nhưng thứ đó nên chỉ là ảo thì cs sẽ tươi đẹp hơn, Người nhỉ?

Bắt đầu với những thứ mới mà chẳng có gì định hình. Thấy buồn, thấy mệt, thấy chán... hỗn độn các loại cảm giác. Cũng không biết nên làm j bây giờ nữa... đành thế thôi. Cứ mặc nhiên đón nhận những j đến rồi cũng sẽ đến. Không mong chờ, cũng không phải quá kỳ vọng vào bất kỳ điều j thì bản thân sẽ không bị thất vọng.

Uh, thôi  nhé, những cảm xúc không tên. Ta trở lại công việc thường ngày đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét