Không biết nên trách bản thân hay trách anh or trách số
phận cứ trêu ngươi em nữa. Tự dặn lòng mình bao nhiêu lần là quên anh, không nhớ,
không nghĩ nữa rồi. Thế mà sao em vẫn thấy buồn như lúc này...Em
không hiểu cảm giác của mình là gì, ghen không phải, hờn thì không,
nhưng cớ sao em lại buồn? – Ghen ư, em có là j của anh đâu mà ghen. Buồn ư, anh
là j mà ảnh hưởng tới cuộc sống của em mà đáng để em buồn. Em không biết, cũng
không lý giải được nhưng sâu thẳm trong mình, em biết đó là sự ích kỷ.
Về đi anh về với người ta
Mình em ở lại chẳng thà không quen
Với anh em chẳng có quyền
Giữ anh ở lại làm riêng cho mình
Với anh em có chút tình
Có duyên không nợ chúng mình thế thôi !
Xót xa thay cho sự
oán hận và sầu uất của cô gái trong câu thơ trên hay xót thay cho chính bản
thân em rằng em cũng chẳng biết làm j để
thay đổi. Làm sao anh hiểu cảm giác của em, của người con
gái đang rất đau vì niềm tin, tình yêu thêm 1 lần vỡ vụn…mà chẳng thể gọi là yêu khi
chính chúng ta chưa bao giờ nói ra điều đó. Đó chỉ là tình cảm của riêng em, ao
ước về 1 hình mẫu lý tưởng – hình mẫu được
như anh. Cũng có thể vì chưa khi nào có anh, nên em cứ mơ mãi hình ảnh đó, rồi
mong và ước chứ khi có anh rồi, chắc em lại thất vọng vì những j em nghĩ ở đời
thực không được như vậy. Và tình cảm của em, chỉ là tình cảm đơn phương nhưng em cũng thà đơn phương như
vậy còn hơn ở trong 1 mối quan hệ chưa
khi nào rõ ràng và cũng ko biết bao giờ mới kết thúc được. Với em, như thế này
tốt hơn cả ngàn lần việc ở bên 1 ai đó. Bởi, chỉ là cảm xúc của em thôi chứ
không phải cuộc sống đời thực để người đang bên cạnh em phải nghĩ suy. Nhưng dù
cho như thế nào đi chăng nữa, thì bản thân em cũng là người không chấp nhận
được đâu. Vì em rất rất ích kỷ, em không muốn chia sẻ với bất kỳ ai cả, trừ chị vì chị là của riêng anh. Em cũng từng nói với anh rằng, nếu em không phải là tất cả, em cũng sẽ không là gì cả. Nhưng anh không làm thế được, nên mọi tình cảm của em chỉ được giữ cho riêng em, sẽ không
bao giờ anh biết đến…hãy cứ là anh, đến khi nào anh cảm thấy mỏi mệt anh nhé !
Cũng có nhiều khi em thấy buồn thay và đồng cảm với chị. Chắc
chị cũng chẳng vui vẻ gì khi biết được anh như thế này đâu, nhưng chị cũng ko
thay đổi được anh. Bao năm qua rồi anh vẫn thế,Chị không thể, thì cớ sao em có thể?
Anh ạ, hãy vì mình, vì chị và vì các con để các
con có cuộc sống vui vẻ, đừng để tuổi thơ các con bị ám ảnh và muộn phiền. Em đã mất cả 15 năm để xoá bỏ những ám ảnh không vui, nhưng dường như không
thể. Và bây giờ, em cũng vấn sống cùng những ám ảnh đó,thi thoảng lại gợi lại.
Em không có tuổi thơ, không có niềm vui,
không ký ức đẹp…vì thế, em không muốn bất cứ ai cả, cũng sẽ có những cảm
nhận giống như em hiện tại…em thực sự mong anh và chị có cuộc sống hạnh phúc, kể cả hạnh
phúc đó không bao giờ dành cho em. Bởi, chỉ cần anh vui, anh hạnh phúc thì bản
thân em cũng lấy đó làm niềm vui, niềm hạnh phúc...Em không định nghĩa được tình cảm của mình dành cho anh, chỉ là tình bạn, chưa tới yêu nhưng cũng chẳng phải là tình nhân hay bồ bịch...là gì với em không quan trọng, quan trọng là sự chia sẻ cảm giác của hai tâm hồn đồng điệu ( nếu có ) mà thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét