9/21/2014

CAFE ĐẮNG VÀ MƯA

Buồn - cảm giác nó như tâm trạng của chính mình ở đó....

" Bỗng vỡ òa vì những  xót xa ,
khi nhận ra mình RẤT NHỚ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
Mà hôm nay lại nhớ thêm..

Trách tim mình, chẳng đủ vô tình
Để phôi phai mầu kí ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong...."
(  trích Cafe Đắng và mưa - Nguyễn văn Chung)

Bao lâu rồi em như thế,  em ko hiểu nổi mình, biết phải làm sao?

" Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng..."
( trích Cafe Đắng và Mưa )

 Làm sao em ru những ký ức ngủ yên hả anh? làm sao cho những cô đơn ko còn bên em để 1 ngày nào  đó, em có thể có anh - một giây phút nào đó thôi với em là hạnh phúc lắm rồi !...Nhưng mãi mãi, chỉ là ký ức - ký ức bị bỏ quên chợt sống lại khi bất giác gặp lại sự đồng điệu nào đó - 1 bài hát, 1 cử chỉ hanh 1 hình dáng thân quen...đã bao lần tự nhủ lòng cố quên đi rồi mà sao lòng cứ nhớ ? - Hay vì nhớ dễ hơn quên nên em làm điều đó đơn giản hơn?

Không ! chắc tại con tim em bướng bỉnh thế đấy ! Nhưng đó là kí ức của những ngày xa xưa - đã qua rồi anh ạ !

Lời bài hát cứ ngân vang, ru dương và xoáy vào lòng ai nhưng khắc khoải...
" Đã lâu rồi mà cứ hy vọng, anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét