9/22/2014

CHÔNG CHÊNH

Đôi khi vẫn thế, cứ tưởng hạnh phúc đang ở trong tầm tay và hãy tự tin mà chờ đón rằng: mỗi sự hy sinh chắc chắn sẽ có ngày được đền đáp, rằng cứ cho đi thì sẽ nhận lại, vậy mà một ngày kia tat cả bỗng biến mất, mọi thứ trở về như ngày xưa- thủa tâm hồn chưa bị vướng bận bởi những ưu tư và trái tim còn trong trắng. Tiếc nối vì những gì mất mát thì ít mà đau đớn vì ngộ nhận thì nhiều. Dẫu biết rằng có đau khổ cũng chẳng ích gì mà sao cứ khổ đau? Làm sao có thể trở lại chính mình ngày xưa mà không cảm thấy cô đơn?. Dù sao đi chăng nữa tôi vẫn phải sống, phải dứt mình ra khỏi những dằn vặt và tiếc nuối để nhìn về phía trước...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét