Thời tiết còn mong ấm lại, cớ áo con người ngày càng xa cách cho thêm lạnh lùng? Em cũng không lý giải vì sao con người lại như thế, bởi chính bản thân em cũng không biết, cớ gì em giải thích được Người?
Se lạnh, ai cũng thèm một cái ôm dù chỉ là trong chốc lát thôi, nhưng lòng người sẽ ấm lại. Những lo toan, những mệt mỏi, những muộn phiền của ngày thường cũng bị cuốn đi theo trong cái ôm đó. Em cũng muốn được sưởi ấm con tim, dù chỉ là thoáng qua, dù chỉ là chốc lát... nhưng dường như điều đó ít mỉm cười với em - anh cứ xa em đến bao giờ?
Yêu xa - các bạn hay bảo là lãng mạn, là đẹp nhưng em thấy con tim mình lạnh lắm anh biết không? Em cứ phải gồng mình lên vì trách nhiệm, vì gia đình, vì con và vì chính bản thân em. Có nhiều lúc , em cứ tưởng như mình đã kiệt sức, tưởng như máu trong người em không còn lưu thông được nữa...thế mà, e vẫn cứ phải sống, phải đấu tranh và phải vắt kiệt sức còn lại trong con người em để tiếp tục. Bởi em không được phép gục ngã, không được phép ốm. Còn có bao nhiêu người đang chờ em về mỗi ngày, mong sự mạnh khỏe của em để được chăm sóc... Có bao giờ anh thấy mệt mỏi thế không? Em nghĩ, chắc là có nhưng anh giấu nó đi vì không muốn em biết. Như thế, với anh là sự yêu thường, chăm sóc và chở che dành cho em rồi, đúng không anh ?
Em đã rất rất nhiều lần muốn đi đâu đó thật xa vì những bế tắc mà bản thân ko thể nào giải quyết đc, vì quá mệt mỏi, vì quá cô đơn mà khi cần anh chẳng có...Em cũng không muốn phải gồng mình lên nữa, em cần những thứ thực tế hơn, cần có người sẻ chia, cần sự cảm thông và những quan tâm có thực từ anh...nhưng tất cả những thứ đó em đều không có. Cái cảm giác cô đơn, chênh vênh dường như lúc nào cũng thường trực trong con người của em, đến mức em cảm tưởng như chỉ cần 1 chút quan tâm nhẹ nhàng, hỏi thăm đúng lúc từ một người nào khác, em có thể xao lòng ngay tức thì...Nhưng em đã chế ngự được nó. Em làm bạn với cô đơn và thế giới ảo, đến mức người khác cứ nghĩ em đang vụng trộm, em đang ngoại tình trong tư tưởng. Nhưng không ! chỉ là sự giải tỏa cảm xúc của riêng em thôi anh ạ. Đó là thứ duy nhất em có thể làm khi vắng anh. Thế nên, nếu lúc nào đó có đọc, anh cũng đừng hiểu lầm anh nhé. Càng ngày, em lại càng thấy sự đồng cảm trong em dành cho những con người bất hạnh, sự cô đơn và trống trải ngày càng tăng thêm...
Lập đông rồi, se lạnh này em chỉ muốn đc anh ôm, chỉ 1 chút chút thôi anh ạ. E thấy mệt mỏi quá chừng...em không mong có anh ôm hàng ngày, nhưng mong biết bao những lúc như thế này, em được nằm yên bình trong vòng tay ấy, được tỉ tê kể những câu chuyện ở cơ quan, được chia sẻ những thay đổi từng ngày của các con... vậy mà, đến cái ước muốn nhỏ nhoi đấy của em cũng bị tước đoạt. Em còn biết phải làm sao ?
Em đã rất rất nhiều lần muốn đi đâu đó thật xa vì những bế tắc mà bản thân ko thể nào giải quyết đc, vì quá mệt mỏi, vì quá cô đơn mà khi cần anh chẳng có...Em cũng không muốn phải gồng mình lên nữa, em cần những thứ thực tế hơn, cần có người sẻ chia, cần sự cảm thông và những quan tâm có thực từ anh...nhưng tất cả những thứ đó em đều không có. Cái cảm giác cô đơn, chênh vênh dường như lúc nào cũng thường trực trong con người của em, đến mức em cảm tưởng như chỉ cần 1 chút quan tâm nhẹ nhàng, hỏi thăm đúng lúc từ một người nào khác, em có thể xao lòng ngay tức thì...Nhưng em đã chế ngự được nó. Em làm bạn với cô đơn và thế giới ảo, đến mức người khác cứ nghĩ em đang vụng trộm, em đang ngoại tình trong tư tưởng. Nhưng không ! chỉ là sự giải tỏa cảm xúc của riêng em thôi anh ạ. Đó là thứ duy nhất em có thể làm khi vắng anh. Thế nên, nếu lúc nào đó có đọc, anh cũng đừng hiểu lầm anh nhé. Càng ngày, em lại càng thấy sự đồng cảm trong em dành cho những con người bất hạnh, sự cô đơn và trống trải ngày càng tăng thêm...
Lập đông rồi, se lạnh này em chỉ muốn đc anh ôm, chỉ 1 chút chút thôi anh ạ. E thấy mệt mỏi quá chừng...em không mong có anh ôm hàng ngày, nhưng mong biết bao những lúc như thế này, em được nằm yên bình trong vòng tay ấy, được tỉ tê kể những câu chuyện ở cơ quan, được chia sẻ những thay đổi từng ngày của các con... vậy mà, đến cái ước muốn nhỏ nhoi đấy của em cũng bị tước đoạt. Em còn biết phải làm sao ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét