How long is forever. It's sometimes, but maybe just a second.
Chẳng ai biết được, nó là bao lâu. Chợt nhớ tới câu chuyện, Mãi Mãi là bao xa và cái kết của nó dường như cũng rất có hậu.
Còn ta, bản thân chỉ tự hỏi thế thôi. Câu trả lời chắc cũng có nhưng mà cũng chẳng cần. Chỉ 1 lúc or 1 giây nào đó thôi. Là đủ.
Giống như ai đó từng nói: Yêu nhau 1 phút cũng là yêu, miễn là 60' đó ta yêu nhau trân thành. Vậy thì cớ j cứ phải thắc mắc, cớ j cứ phải đòi hỏi, nghi ngờ và dằn vặt nhau? Hãy tin, hãy yêu và hãy trân trọng chính những phút giây còn bên nhau đó, để khi rời xa, bản thân ta không còn thấy tiếc nối nữa. Thế là đủ.
Cảm giác chỉ là cảm giác. Miễn rằng chúng ta đã dành cho nhau những cảm giác thực sự và được tôn trọng. Với ta, cũng chỉ cần thế thôi. Và ta cũng chẳng biết nên làm như thế nào, nên như thế nào? Ta - chẳng thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, cảm giác của bản thân mà không nghĩ và xem xét đến cảm giác của những người xung quanh.
Và với ta, đó là cuộc sống, là chịu đựng, là trách nhiệm và là gánh nặng.
How long is forever????
9/29/2014
9/25/2014
MUỘN
Mình gặp nhau lần cuối,...có được không?
Ngày mai em theo chồng về xứ lạ
Và bởi lẽ nhớ anh da diết quá...
Em biết mình chẳng dễ
để quên ngay...
Ôm lấy em và xiết chặt bàn tay
Dù anh có cau mày vì khó chịu
Đừng giận nhé nếu em lại nũng nịu
Như đã từng lúc trước
...vẫn còn nhau
Đừng hỏi em:" còn yêu nữa, đậm sâu
Đã quên chưa buổi đầu tiên hò hẹn!?...
Anh ngày xưa có bao giờ không đến
Dắt em đi
trên lối cỏ
...ngập đầy
Em đã từng mơ ước mộng đắp xây
Cùng với anh vui vầy và hạnh phúc
Nhưng giấc mơ chẳng bao giờ có thực
Bởi do anh
bận quá
quên mất rồi...
Quên mất cả những vị ngọt đôi môi
Những buổi chiều đan tay nơi lối cũ
Con Phố ấy ngày không anh, rêu phủ
Em một mình tự nhủ
:" cố quên anh..."
Bởi chúng mình đã quá đỗi mong manh
Và bởi lẽ ngày xanh đang dần cạn
Hơn nữa anh cũng đâu còn
...vương vấn
giống như em cô quạnh
...với đêm dài
Em ấm rồi, chẳng lạnh nữa...bờ vai
Cảm ơn anh
cho một lần
sau cuối...
Ngày mai em thôi không còn rong ruổi
Thôi chẳng còn ngóng đợi...
một người đi
...
...
...
Pháo đỏ rượu hồng trong hôn lễ vu quy
Anh đừng đến!!!...
vì một người
không mong đợi...
( Trần Thành Vinh )
Ngày mai em theo chồng về xứ lạ
Và bởi lẽ nhớ anh da diết quá...
Em biết mình chẳng dễ
để quên ngay...
Ôm lấy em và xiết chặt bàn tay
Dù anh có cau mày vì khó chịu
Đừng giận nhé nếu em lại nũng nịu
Như đã từng lúc trước
...vẫn còn nhau
Đừng hỏi em:" còn yêu nữa, đậm sâu
Đã quên chưa buổi đầu tiên hò hẹn!?...
Anh ngày xưa có bao giờ không đến
Dắt em đi
trên lối cỏ
...ngập đầy
Em đã từng mơ ước mộng đắp xây
Cùng với anh vui vầy và hạnh phúc
Nhưng giấc mơ chẳng bao giờ có thực
Bởi do anh
bận quá
quên mất rồi...
Quên mất cả những vị ngọt đôi môi
Những buổi chiều đan tay nơi lối cũ
Con Phố ấy ngày không anh, rêu phủ
Em một mình tự nhủ
:" cố quên anh..."
Bởi chúng mình đã quá đỗi mong manh
Và bởi lẽ ngày xanh đang dần cạn
Hơn nữa anh cũng đâu còn
...vương vấn
giống như em cô quạnh
...với đêm dài
Em ấm rồi, chẳng lạnh nữa...bờ vai
Cảm ơn anh
cho một lần
sau cuối...
Ngày mai em thôi không còn rong ruổi
Thôi chẳng còn ngóng đợi...
một người đi
...
...
...
Pháo đỏ rượu hồng trong hôn lễ vu quy
Anh đừng đến!!!...
vì một người
không mong đợi...
( Trần Thành Vinh )
Let's go
Có những lúc lòng bình yên và thanh thản tới lạ. Vô lo, vô nghĩ hay đúng hơn là vô cảm. Trống rỗng, vô định...Thì ra, ta quá mệt mỏi rồi. Dừng chân thôi vì cũng chẳng đi về đâu cả. Ta sợ cảm giác hiện tại, sợ cái cảm giác không thuộc về đâu, chông chênh tới mỏi mệt.
Ngoan nhé, sự bướng bỉnh trong ta. Cứ bình thản chào đón những j đến và đi thôi.
Let's go !
Ngoan nhé, sự bướng bỉnh trong ta. Cứ bình thản chào đón những j đến và đi thôi.
Let's go !
9/24/2014
BUỒN
Có nhiều cảm giác hỗn độn, có nhiều thứ suy nghĩ và có nhiều thứ không hiểu. Hơn ai hết, lúc này cần có 1 ai đó ở bên nhưng cuối cùng là không ai cả.
Vẫn cứ chông chênh, vô định, vẫn cứ hờ hững, lạnh nhạt đến vô tình như thế. Bao giờ mới thôi còn trăn trở day dứt vì những chuyện chưa từng bắt đầu và cũng không biết kết thúc làm sao?
Tại sao suy nghĩ cứ mông lung, Người thì cứ dửng dưng đón nhận. Quên hay nhớ, có còn ý nghĩa j đâu. Nhưng ta đã đọc ở đâu đó rằng, bất cứ thứ gì đến từ 1 phía rồi sẽ khiến người ta mệt mỏi. Và em đang mỏi mệt như thế, cớ sao Người ko thể bên em dù chỉ 1 chút chút thôi. Tất cả là em tự nguyện, là em cố chấp và tự huyễn hoặc mình vì thế, em không có quyền đòi hỏi, đúng không?
Vẫn cứ chông chênh, vô định, vẫn cứ hờ hững, lạnh nhạt đến vô tình như thế. Bao giờ mới thôi còn trăn trở day dứt vì những chuyện chưa từng bắt đầu và cũng không biết kết thúc làm sao?
Tại sao suy nghĩ cứ mông lung, Người thì cứ dửng dưng đón nhận. Quên hay nhớ, có còn ý nghĩa j đâu. Nhưng ta đã đọc ở đâu đó rằng, bất cứ thứ gì đến từ 1 phía rồi sẽ khiến người ta mệt mỏi. Và em đang mỏi mệt như thế, cớ sao Người ko thể bên em dù chỉ 1 chút chút thôi. Tất cả là em tự nguyện, là em cố chấp và tự huyễn hoặc mình vì thế, em không có quyền đòi hỏi, đúng không?
9/22/2014
HỖN ĐỘN
Muốn khóc, muốn cười ... không biết nữa. Chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến tột cùng. Muốn được dừng chân, muốn được nghỉ nhưng ai cho mình nghỉ đây? Muốn được ôm 1 chút, 1 chút thôi...
Bỗng dưng nhớ, nhớ cái tiết trời se lạnh, nhớ cái ôm hững hờ ...
Mọi thứ cứ đến, cứ đi. Ta đón nhận nó 1 cách bình thản. Không khóc lóc kêu gào, không phản ứng rõ rệt cũng chẳng có hành động tiếp theo. Ta cứ chông chênh , vô định giữa muốn và không, giữa yêu và ghét... Ta chẳng hiểu nổi mình cớ j mong Người hiểu ta?
Người cứ hờ hững như những đám mây, lững lờ như dòng nước chảy. Người đến or đi cũng chẳng rõ ràng bởi có lẽ bản thân Người cũng chẳng biết nên như thế nào, đúng không? Chỉ là sự đồng điệu của hai con tim quá đỗi cô đơn giữa xô bồ của cuộc sống đời thường, chỉ là ước muốn được chia sẻ, được hiểu , được cảm thông của hai con người đang sống rất rất hạnh phúc nhưng cũng tột cùng cô đơn. E bên người vì em muốn tìm chút bình yên trong những xô bồ của cuộc sống, E muốn được có 1 phút giây nào đó cảm nhận sự yêu thương nhưng không dính dáng đến cơm, áo , gạo tiền... Nhưng vốn dĩ, nhưng thứ đó nên chỉ là ảo thì cs sẽ tươi đẹp hơn, Người nhỉ?
Bắt đầu với những thứ mới mà chẳng có gì định hình. Thấy buồn, thấy mệt, thấy chán... hỗn độn các loại cảm giác. Cũng không biết nên làm j bây giờ nữa... đành thế thôi. Cứ mặc nhiên đón nhận những j đến rồi cũng sẽ đến. Không mong chờ, cũng không phải quá kỳ vọng vào bất kỳ điều j thì bản thân sẽ không bị thất vọng.
Uh, thôi nhé, những cảm xúc không tên. Ta trở lại công việc thường ngày đây.
CHÔNG CHÊNH
Đôi khi vẫn thế, cứ tưởng hạnh phúc đang ở trong tầm tay và hãy tự tin mà chờ đón rằng: mỗi sự hy sinh chắc chắn sẽ có ngày được đền đáp, rằng cứ cho đi thì sẽ nhận lại, vậy mà một ngày kia tat cả bỗng biến mất, mọi thứ trở về như ngày xưa- thủa tâm hồn chưa bị vướng bận bởi những ưu tư và trái tim còn trong trắng. Tiếc nối vì những gì mất mát thì ít mà đau đớn vì ngộ nhận thì nhiều. Dẫu biết rằng có đau khổ cũng chẳng ích gì mà sao cứ khổ đau? Làm sao có thể trở lại chính mình ngày xưa mà không cảm thấy cô đơn?. Dù sao đi chăng nữa tôi vẫn phải sống, phải dứt mình ra khỏi những dằn vặt và tiếc nuối để nhìn về phía trước...
KHOẢNG LẶNG
YOU à . . .
- Em vẫn nhắn tin cho you đấy thôi...
- Nhưng tin nhắn đó
được lưu vào bản nháp.
- Em vẫn pm cho you như mọi
khi...!!
- Nhưng chưa ấn Enter
thì em đã lỡ delete mất
rồi...
- Em vẫn quan tâm you đó....
Nhưng âm thầm thôi.....
Vì E biết you không cần....
Vì thế, you cứ an lòng, cứ thản nhiên bước qua em như chưa từng có em tồn tại nhé? Em ko buồn đâu nhưng em sẽ vẫn để ý you đấy. Em biết em sẽ buồn và you cũng thế, nhưng you cũng đừng cố hiểu làm j? vì càng cố hiểu em càng tỏ ra ương bướng, ai bảo you làm cho em trở lên như vậy...
- Em vẫn nhắn tin cho you đấy thôi...
- Nhưng tin nhắn đó
được lưu vào bản nháp.
- Em vẫn pm cho you như mọi
khi...!!
- Nhưng chưa ấn Enter
thì em đã lỡ delete mất
rồi...
- Em vẫn quan tâm you đó....
Nhưng âm thầm thôi.....
Vì E biết you không cần....
Vì thế, you cứ an lòng, cứ thản nhiên bước qua em như chưa từng có em tồn tại nhé? Em ko buồn đâu nhưng em sẽ vẫn để ý you đấy. Em biết em sẽ buồn và you cũng thế, nhưng you cũng đừng cố hiểu làm j? vì càng cố hiểu em càng tỏ ra ương bướng, ai bảo you làm cho em trở lên như vậy...
9/21/2014
CAFE ĐẮNG VÀ MƯA
Buồn - cảm giác nó như tâm trạng của chính mình ở đó....
" Bỗng vỡ òa vì những xót xa ,
khi nhận ra mình RẤT NHỚ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
Mà hôm nay lại nhớ thêm..
Trách tim mình, chẳng đủ vô tình
Để phôi phai mầu kí ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong...."
( trích Cafe Đắng và mưa - Nguyễn văn Chung)
Bao lâu rồi em như thế, em ko hiểu nổi mình, biết phải làm sao?
" Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng..."
( trích Cafe Đắng và Mưa )
Làm sao em ru những ký ức ngủ yên hả anh? làm sao cho những cô đơn ko còn bên em để 1 ngày nào đó, em có thể có anh - một giây phút nào đó thôi với em là hạnh phúc lắm rồi !...Nhưng mãi mãi, chỉ là ký ức - ký ức bị bỏ quên chợt sống lại khi bất giác gặp lại sự đồng điệu nào đó - 1 bài hát, 1 cử chỉ hanh 1 hình dáng thân quen...đã bao lần tự nhủ lòng cố quên đi rồi mà sao lòng cứ nhớ ? - Hay vì nhớ dễ hơn quên nên em làm điều đó đơn giản hơn?
Không ! chắc tại con tim em bướng bỉnh thế đấy ! Nhưng đó là kí ức của những ngày xa xưa - đã qua rồi anh ạ !
Lời bài hát cứ ngân vang, ru dương và xoáy vào lòng ai nhưng khắc khoải...
" Đã lâu rồi mà cứ hy vọng, anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong..."
" Bỗng vỡ òa vì những xót xa ,
khi nhận ra mình RẤT NHỚ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
Mà hôm nay lại nhớ thêm..
Trách tim mình, chẳng đủ vô tình
Để phôi phai mầu kí ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong...."
( trích Cafe Đắng và mưa - Nguyễn văn Chung)
Bao lâu rồi em như thế, em ko hiểu nổi mình, biết phải làm sao?
" Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng..."
( trích Cafe Đắng và Mưa )
Làm sao em ru những ký ức ngủ yên hả anh? làm sao cho những cô đơn ko còn bên em để 1 ngày nào đó, em có thể có anh - một giây phút nào đó thôi với em là hạnh phúc lắm rồi !...Nhưng mãi mãi, chỉ là ký ức - ký ức bị bỏ quên chợt sống lại khi bất giác gặp lại sự đồng điệu nào đó - 1 bài hát, 1 cử chỉ hanh 1 hình dáng thân quen...đã bao lần tự nhủ lòng cố quên đi rồi mà sao lòng cứ nhớ ? - Hay vì nhớ dễ hơn quên nên em làm điều đó đơn giản hơn?
Không ! chắc tại con tim em bướng bỉnh thế đấy ! Nhưng đó là kí ức của những ngày xa xưa - đã qua rồi anh ạ !
Lời bài hát cứ ngân vang, ru dương và xoáy vào lòng ai nhưng khắc khoải...
" Đã lâu rồi mà cứ hy vọng, anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong..."
9/20/2014
HUYỄN HOẶC
Anh đến, và cuộc sống của Nó thay đổi !
Nó cảm thấy yêu đời hơn, hay cười, hay hát. Nó cũng quan tâm hơn mỗi khi đi ra ngoài. Quẹt nhẹ chút son, Nó thấy mình tự tin hơn trên phố. Khác hẳn Nó thường ngày - lầm lì, lạnh lùng.
Anh đi, nhẹ nhàng như lúc đến, nhưng lại khiến Nó chao đảo, cô đơn, trống vắng. Nó không khóc nổi vì niềm tin, tình yêu nó dành cho anh quá nhiều. Nó lặng yên từ đó ! Niềm tin trong Nó vụn vỡ khi biết thêm về anh, về những người con gái bên cạnh anh. Nó thay đổi cách nghĩ về anh qua những người đó. Và nó buồn !
Anh trở lại, là những lời biện minh cho hành động của mình. Anh nói, không có ai hiểu anh bằng nó. Anh nhận ra, anh cần nó hơn tất cả. Những tưởng trái tim nó hân hoan hưởng ửng, không ngờ nó lại thấy trống rỗng, vô cảm. Nó đã chờ đợi ngày này rất lâu,vậy mà...Nó không tin nó lại làm được điều bao lâu nay nó không làm nổi. Nó hết yêu anh !
3 năm, thời gian đó đủ để cho một con người trưởng thành. Đủ cho nó học và biết mọi thứ về cuộc sống, tình yêu, tình người, về sự mất mát, khổ đau. Và cũng từ đó, Nó học thêm cách bình thản đón nhận mọi tin buồn, vui từ cuộc sống đem lại. Nó vô cảm chẳng?
Con đường cũ, người cũ nhưng quá đổi xa lạ. Nó 1 mình lang thang kiếm tìm lại Nó ngày xưa - Ngày chưa từng quen anh. Nó cũng bỏ mặc anh chơi với trong những suy nghĩ ngổn ngang... Nó đã trưởng thành. Nó hát, bài hát Nó và anh vẫn thường nghe : Đừng nên khơi nhắc lại chuyện xưa nhất là, em và anh chia tay đã lâu...
Nó cảm thấy yêu đời hơn, hay cười, hay hát. Nó cũng quan tâm hơn mỗi khi đi ra ngoài. Quẹt nhẹ chút son, Nó thấy mình tự tin hơn trên phố. Khác hẳn Nó thường ngày - lầm lì, lạnh lùng.
Anh đi, nhẹ nhàng như lúc đến, nhưng lại khiến Nó chao đảo, cô đơn, trống vắng. Nó không khóc nổi vì niềm tin, tình yêu nó dành cho anh quá nhiều. Nó lặng yên từ đó ! Niềm tin trong Nó vụn vỡ khi biết thêm về anh, về những người con gái bên cạnh anh. Nó thay đổi cách nghĩ về anh qua những người đó. Và nó buồn !
Anh trở lại, là những lời biện minh cho hành động của mình. Anh nói, không có ai hiểu anh bằng nó. Anh nhận ra, anh cần nó hơn tất cả. Những tưởng trái tim nó hân hoan hưởng ửng, không ngờ nó lại thấy trống rỗng, vô cảm. Nó đã chờ đợi ngày này rất lâu,vậy mà...Nó không tin nó lại làm được điều bao lâu nay nó không làm nổi. Nó hết yêu anh !
3 năm, thời gian đó đủ để cho một con người trưởng thành. Đủ cho nó học và biết mọi thứ về cuộc sống, tình yêu, tình người, về sự mất mát, khổ đau. Và cũng từ đó, Nó học thêm cách bình thản đón nhận mọi tin buồn, vui từ cuộc sống đem lại. Nó vô cảm chẳng?
Con đường cũ, người cũ nhưng quá đổi xa lạ. Nó 1 mình lang thang kiếm tìm lại Nó ngày xưa - Ngày chưa từng quen anh. Nó cũng bỏ mặc anh chơi với trong những suy nghĩ ngổn ngang... Nó đã trưởng thành. Nó hát, bài hát Nó và anh vẫn thường nghe : Đừng nên khơi nhắc lại chuyện xưa nhất là, em và anh chia tay đã lâu...
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
