Lặng lẽ ngày qua ngày, lặng lẽ trong bữa cơm, trong cuộc sống và lặng lẽ cả trong cách giao tiếp. Hai người, cứ theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau và dường như chưa bao giờ có sự bắt gặp nhau trong 1 ý tưởng. Họ có điểm chung duy nhất là đứa con - đứa cháu. Nhưng ngay cả cách chăm sóc họ cũng lặng lẽ làm theo cách của riêng mỗi người...
Nhiều lúc, người đàn bà trẻ suy nghĩ nhiều, hiểu được rằng chỉ cần cởi mở hơn chút, bỏ qua 1 chút là cuộc sống sẽ thay đổi, rằng như thế này là do chị, nhưng chị không thay đổi được vì chị cũng quá cầu toàn, và chị cũng không khéo léo...nói ra có khi lại còn mất lòng hơn, thế nên chị lại im lặng. Chị cũng biết ck chị sẽ buồn, nhưng chị cũng quá mệt mỏi với công việc, con cái, trách nhiệm, chị không còn thời gian để suy nghĩ và nhận biết về cảm giác của người khác sẽ như thế nào nữa... cuộc sống làm cho chị thay đổi quá nhiều.
Người đàn bà lớn tuổi, cũng suy nghĩ theo cách riêng của bà. Bà yêu thương và chăm sóc cháu theo cách của bà. Bà cũng lặng lẽ chịu đựng vì con, vì cháu...bà cũng buồn và đuổi theo những suy nghĩ riêng...
Bao giờ hai con người này có thể vui vẻ chuyện trò??? - Không biết nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét