Em là gì mà khiến trái tim anh đau như vậy? Anh đã tự hứa với lòng, thôi không nhớ không nghĩ nữa mà sao anh vẫn không thể. Sao em đã đến rồi đi, để lại trong anh khoảng trống chơi vơi mà chẳng ai có thể lấp đầy?
Hà Nội mùa này lạnh rồi em ạ ! Anh đã đi qua bao nhiêu cái lạnh như thế, có thể còn lạnh hơn, lạnh tưởng chừng như trái tim có thể đóng băng được nhưng anh vẫn luôn cảm thấy ấm lòng vì khi đó anh có em, có tình yêu của chúng ta sưởi ấm. Còn giờ đây, chỉ là chớm đông thôi mà sao con tim anh tê tái ! Anh lang thang một mình trên những con phố quen thuộc. Anh cô đơn trong nỗi cô đơn sâu thẳm trong trái tim mà ánh nắng còn sót lại của trời thu không đủ sức làm ấm lại. Chưa bao giờ, anh ghét mùi hoa Sữa như bây giờ - Nó làm anh nhớ em !
Anh đã nhủ với lòng mình nhiều lần rằng : Anh sẽ không đi qua những con đường mang tên tình yêu của chúng ta, sẽ không nhắc, không nhớ về em nữa. Nhưng không hiểu sao hôm nay bước chân anh lại lạc vào nơi đây, nơi có em và những tiếng cười. Hình ảnh em, kỉ niệm của chúng ta vẫn vẹn nguyên mà em đang ở đâu? Làm sao để anh quen với cảm giác không có em mỗi ngày ?
Anh nhớ em ! anh muốn thét lên ngàn lần như thế, cho dù nỗi nhớ của anh chỉ rơi vào sâu thẳm của hư vô , dù chỉ có mình anh nghe tiếng anh vọng lại…nhưng em ơi, anh vẫn muốn nói, anh nhớ em vô cùng !
Anh đã luôn tâm niệm 1 điều, trong cuộc đời Anh có thể gặp được rất nhiều người yêu mình, nhưng mãi mãi bạn không gặp được một người – đó là người mà anh thực sự yêu. Cho nên, nếu gặp người đó, anh nhất định giữ họ lại bên mình. Khi gặp em, anh biết mình đã tìm được tình yêu thực sự, nên anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để giữ em bên mình. Nhưng đến bây giờ, anh bỏ cuộc. Cho dù anh biết, anh sẽ rất khó khăn để anh quên, để quen và để sống không có em. Nhưng em à, em sẽ mãi mãi là miền ký ức đẹp trong anh mà không ai có thể xâm phạm được.
Hãy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc khi không có anh, em nhé.anh sẽ dõi theo em, sẽ bên em ( nếu em cần ), sẽ cầu mong em luôn bình an, hạnh phúc...
Hà Nội mùa này lạnh rồi em ạ ! Anh đã đi qua bao nhiêu cái lạnh như thế, có thể còn lạnh hơn, lạnh tưởng chừng như trái tim có thể đóng băng được nhưng anh vẫn luôn cảm thấy ấm lòng vì khi đó anh có em, có tình yêu của chúng ta sưởi ấm. Còn giờ đây, chỉ là chớm đông thôi mà sao con tim anh tê tái ! Anh lang thang một mình trên những con phố quen thuộc. Anh cô đơn trong nỗi cô đơn sâu thẳm trong trái tim mà ánh nắng còn sót lại của trời thu không đủ sức làm ấm lại. Chưa bao giờ, anh ghét mùi hoa Sữa như bây giờ - Nó làm anh nhớ em !
Anh đã nhủ với lòng mình nhiều lần rằng : Anh sẽ không đi qua những con đường mang tên tình yêu của chúng ta, sẽ không nhắc, không nhớ về em nữa. Nhưng không hiểu sao hôm nay bước chân anh lại lạc vào nơi đây, nơi có em và những tiếng cười. Hình ảnh em, kỉ niệm của chúng ta vẫn vẹn nguyên mà em đang ở đâu? Làm sao để anh quen với cảm giác không có em mỗi ngày ?
Anh nhớ em ! anh muốn thét lên ngàn lần như thế, cho dù nỗi nhớ của anh chỉ rơi vào sâu thẳm của hư vô , dù chỉ có mình anh nghe tiếng anh vọng lại…nhưng em ơi, anh vẫn muốn nói, anh nhớ em vô cùng !
Anh đã luôn tâm niệm 1 điều, trong cuộc đời Anh có thể gặp được rất nhiều người yêu mình, nhưng mãi mãi bạn không gặp được một người – đó là người mà anh thực sự yêu. Cho nên, nếu gặp người đó, anh nhất định giữ họ lại bên mình. Khi gặp em, anh biết mình đã tìm được tình yêu thực sự, nên anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để giữ em bên mình. Nhưng đến bây giờ, anh bỏ cuộc. Cho dù anh biết, anh sẽ rất khó khăn để anh quên, để quen và để sống không có em. Nhưng em à, em sẽ mãi mãi là miền ký ức đẹp trong anh mà không ai có thể xâm phạm được.
Hãy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc khi không có anh, em nhé.anh sẽ dõi theo em, sẽ bên em ( nếu em cần ), sẽ cầu mong em luôn bình an, hạnh phúc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét