Anh yêu thương !
Hãy cho em gọi tiếng anh thân thương đó thêm 1 lần nữa thôi anh nhé, để rồi sẽ mãi mãi em chôn chặt nó vào sâu thẳm trái tim mình như bao năm tháng đã qua. Biết được anh đang sống yên ấm, hạnh phúc thực sự em cũng thấy an lòng dù không khỏi có lúc cũng chạnh lòng rằng : Người hạnh phúc bên anh lại không phải là em, nhưng... " Đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ " anh vẫn bảo thế, phải không? Mình đành coi như có Duyên không Nợ hay cứ biện minh rằng Số phận không cho chúng mình đến được với nhau. Vì thế, hãy trở về thực tại như 13 năm qua chúng ta đã sống, và em, anh - mối tình của chúng ta sẽ được chôn chặt trong cái Tòa lâu đài Ngọc BÍch mà anh đã xây dựng cho em- cho những kỷ niệm của chúng mình, anh nhé ! Em sẽ rất buồn nhưng cũng ko khóc vì anh nữa đâu. 13 năm qua không phải là dài nhưng cũng đủ để em trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn bằng chính những giọt nước mắt đã khóc vì anh rồi, em không muốn làm cho trái tim mình đau thêm thêm 1 lần nữa đâu anh. Hãy yên lòng để cho những kỷ niệm đã qua được ngủ yên anh nhé. " Hạnh phúc của người mình yêu cũng chính là hạnh phúc của mình " e tin là anh cũng đang mong em như thế. Và anh cứ yên lòng rằng em sẽ sống thật hạnh phúc khi không có anh. Vì cũng đã nhiều lúc em tự hỏi, liệu bên anh, em có được hạnh phúc như hiện tại không? - Có lẽ không , mà cũng chẳng ai khẳng định được điều đó.
Anh ạ, " Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên đành lòng cố nhớ để mà quên "
Dù thế nào, em vẫn mong và cầu chúc ah được hạnh phúc bên chị. Anh cũng đừng quên làm điều đó với em nhé.
Vĩnh biệt những kỷ niệm đã qua !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét