12/25/2014

CHIÊM NGHIỆM


Lâu lắm rồi không có cảm giác bình yên như thế này. Nhưng cuộc sống vẫn còn quá nhiều mối lo, và ta dường như chưa làm được gì cho mình, cho người thân, và cho cả gia đình.
Ngẫm lại, thời gian qua vẫn thấy mình được nhiều hơn mất. Có được tình bạn đẹp với những người mình trân trọng, yêu thương. Có được sự đồng cảm, chia sẻ và che chở từ người bạn đời trong những lúc khó khăn nhất. Có được niềm vui, nụ cười rạng rỡ của con thơ. Mất duy nhất một thứ, đó là niềm tin. Quá ít so với nhưng gì ta được, vậy  còn mong gì hơn đây?
Thế mà, có lúc vẫn mong, vẫn ước bởi cuộc sống vẫn còn muôn vàn khó khăn cả về vật chất lẫn tinh thần. Có đôi khi tủi thân phát khóc khi trong túi chẳng còn đồng nào mà con thì đòi mua kẹo, mua bánh bằng cái giọng đến tội nghiệp: Mẹ ơi, con thích cái này, cái kia lắm.
Cũng có khi nhà hết ga, hết gạo, hết dầu dán, đến cả giọt nước mắm cũng không còn....lúc đó, thấy cuộc sống sao quá khó khăn, bế tắc.
Còn có khi trời mưa bão ầm ầm, nhà mất điện, con khóc, con quấy...mẹ chẳng làm gì được cũng khóc theo. Bởi, căn nhà ọp ẹp cứ gồng mình lên trước những cơn gió rít từng hồi, bởi con thì luôn miệng bảo : Mẹ ơi, nó sắp bay nóc nhà mình rồi mẹ ạ. Thấy tủi thân lắm lắm khi chẳng có " chú bộ đội " ở nhà những lúc như thế.
Nhưng chỉ tủi thân lúc đó thôi, rồi lại phải mạnh mẽ sống và đương đầu với mọi thứ đang diễn ra. Và bởi, bên cạnh mình vẫn còn nhìn thấy những người có cuộc sống còn khó khăn hơn gấp vạn lần để cảm thấy an ủi phần nào để tiếp tục.
Uh thì người ta đi làm, kiếm tiền để phục vụ cuộc sống, cốt cũng để cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc thôi mà. MÌnh hơi nghèo tý, nhưng luôn vui vẻ, đầm ấm là đạt mục tiêu rồi. Còn mong gì hơn?
Thế mà, nhìn thấy người ta nhà biệt thự, xe hạng sang, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu, vẫn ao ước thèm thuồng, vẫn chạnh lòng, vẫn tủi thân. Có biết đâu, đằng sau những thứ đó, họ cũng phải đối mặt với muôn vàn những thứ khác khó khăn gập bội lần. Họ cũng fải đánh đổi, fải trả giá cho những thứ họ đang có. Và biết đâu, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, sự sum họp gia đình quây quần của mình, họ cũng lại đang ước giá như giống mình ?
Cuộc sống mà, chẳng ai biết được ai sướng hay khổ cả. Sướng hay khổ tùy thuộc trong tâm của mỗi người. Tuỳ cảm nhận và cách sống thôi. Giầu vật chất chắc gì đã sướng? Uh thì ăn ngon mặc đẹp ai chẳng ước ao. Nhưng sau đó là con hư hỏng, vợ or chồng ngoại tình, căn nhà chẳng mấy khi có nụ cười, vậy có ai mong ? Thôi thì, hãy biết bằng lòng, biết trân trọng những giây phút hiện tại. Sống hết mình để ngày mai không phải nhìn lại ngày hôm qua với nhiều tiếc nuối. Sống sao cho tâm luôn bình an, gia đình vui vẻ.  Chỉ thế thôi là đủ, chẳng mong hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét