6/12/2012

MIÊN MAN

Thấy cv dần đi vào ổn định thì cũng là lúc có thời gian suy nghĩ miên man hơn. Phải chăng sự đòi hỏi của con người luôn thế, ko bằng lòng về những gì mình có. Ta càng ko vì ta biết sự cầu tiến trong ta lớn rất nhiều. Ta luôn muốn mình đứng trên mọi người nên ta cứ phải cố gắng....Nhưng điều đó đôi lúc khiến ta mệt mỏi đến phát nản...tai sao ta cứ phải sống mãi như thế nhỉ???

Gặp mà như không, gần mà sao quá đỗi cách xa,  đến nỗi nhiều khi chẳng biết người có mặt hay không. Có lúc muốn biết nhưng chẳng còn cách nào, ra nhìn 1 chút vào hư vô để nhận ra xem có " dấu hiệu " nào của sự available hay không. Có thì thấy bình yên, không thì lại thấy buồn buồn, cảm giác trống vắng hơn chút... Nhưng kỳ lạ, Người có hiện diện hay không thì cũng không gặp, không có cuộc đối thoại nào diễn ra, không lấy 1 câu chào mà sao vẫn thấy an tâm hơn nhỉ? Không thể nào hiểu nổi, và đúng thật " hiểu được chết liền ".

Mất rồi, thói quen nt hỏi thăm xem khỏe hay không, buồn hay vui, có ấm ức gì khi làm việc không? Cũng ko có ai hỏi, tại sao hnay lại để title như vậy, có ai làm cho y angry thế??? Rất đỗi bình thường nhưng thật khó từ bỏ 1 thói quen đã hình thành. Nó làm cho ta vui, có nghị lực phấn đấu ...vậy mà,...không phải người không nhớ, ko nghĩ, ta biết và hiểu lắm lắm...NHUNG làm sao 1 lúc rũ bỏ những thói quen đã hình thành. Thiếu sự chia sẻ thôi mà, có gì lớn lắm đâu, chẳng phải ta vẫn có blog làm bạn sao??? Kệ, ta bằng lòng và chấp nhận rồi đấy chứ sao thi thoảng cứ thấy ko bình yên. Rõ ràng là bình yên mà.

" muốn nói thế nhưng cần chi phải nói  " đúng không??? ------- Happy nhé.(smile)

Từ lâu rồi, ta quên mất ta có người tri kỷ. Cs bận rộn của riêng ta và anh cuốn theo thời gian. Cũng đã gần 7 năm từ khi quen anh. Nhưng cũng rất lâu rồi ko gặp để nói chuyện. Thế giới ảo cho anh em mình có thể chia sẻ nhiều hơn nhưng thế giới thưc  thì... tự nhiên nghĩ lại ngày ấy, chẳng biết là may hay rủi nữa nhưng nhờ thế nên có 1 người anh thật chân thành. Nếu không, bay giờ chắc gì ai quan tâm xem ai đang sống ntn, ra sao và có thể em cũng chỉ là 1 trong số những cái tên di qua cs của anh, kko để lại 1 chút dư âm nào sau này. HÌi, nhưng em may mắn hơn nhiều người, vì ít nhất cũng khắc được vào trái tim anh 1 vị trí - cô em khó tính. Đôi lúc em nghĩ vẩn vơ về những ly cafe ngày xưa - chắc anh không biết, anh là người đầu tiên cho em biết hương vị cafe đâu nhỉ? E cũng không uống nó bao giờ, với bất kỳ ai khác và nhiều lúc thấy nhớ vị cafe nhưng lại ko có tri kỷ. Không lẽ lấy cái tên Noname ra để tự thưởng cho mình???

E  và anh, mỗi người 1 ngã rẽ riêng, em không cho mình thêm cơ hội không phải vì em ko có cảm tình mà vì cs của em khác anh quá nhiều. Em không đủ tự tin để bước qua rào cản của "hoàn cảnh" thế nên em để mình xuôi theo 1 hướng khác, giông như phó măc cho sư xoay vần của sp và cũng chính  vì hai chữ " hoàn cảnh " đó mà em cũng đã không dũng cảm vượt qua trở lại đầu tiên trong đời để đến bây giờ em vẫn day dứt. Nhưng nhờ thế, em sống thật với mình và thấy hạnh phúc khi những " người bạn" của em cũng hạnh phúc như em. Đó là tất cả...it makes me happy.

The first love nt, " chị " vẫn đang ở bên anh cùng YN nữa. thật hp khi anh sống như vậy.  Thật lòng chúc phúc và mong thời gian này sẽ có thêm 1 chú bộ đội nhỏ xuất hiện trong gd anh.

Cách đây mấy hôm, đi chợ gặp lại" người xưa" sao lòng dửng dưng tới vậy nhỉ? sao chẳng chút hồi hộp, tim rrun...??? nghi ngờ mình quá...lòng lạnh giá, hỏi thăm như hai người cùng que gặp nhau...Vô cảm. Tại anh tự đánh mất  hình tượng trong mình thôi mà...anh nói anh đi học thêm..uhm. Hỏi thăm xã giao vài câu rồi đi về, không ai hỏi ai số dt... chẳng để làm gì vì thực sự mình không muốn...Thất vọng....trống rỗng....

Ox đi 2 tuần rồi, tưởng tuần này về lại ko đc về mà chính xác là về nhưng về quê mất rồi....bận quá, chưa về thăm thím H được. áy náy quá...

Buồn ngủ....!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét