Anh yêu thương !
Hãy cho em gọi tiếng anh thân thương đó thêm 1 lần nữa thôi anh nhé, để rồi sẽ mãi mãi em chôn chặt nó vào sâu thẳm trái tim mình như bao năm tháng đã qua. Biết được anh đang sống yên ấm, hạnh phúc thực sự em cũng thấy an lòng dù không khỏi có lúc cũng chạnh lòng rằng : Người hạnh phúc bên anh lại không phải là em, nhưng... " Đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ " anh vẫn bảo thế, phải không? Mình đành coi như có Duyên không Nợ hay cứ biện minh rằng Số phận không cho chúng mình đến được với nhau. Vì thế, hãy trở về thực tại như 13 năm qua chúng ta đã sống, và em, anh - mối tình của chúng ta sẽ được chôn chặt trong cái Tòa lâu đài Ngọc BÍch mà anh đã xây dựng cho em- cho những kỷ niệm của chúng mình, anh nhé ! Em sẽ rất buồn nhưng cũng ko khóc vì anh nữa đâu. 13 năm qua không phải là dài nhưng cũng đủ để em trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn bằng chính những giọt nước mắt đã khóc vì anh rồi, em không muốn làm cho trái tim mình đau thêm thêm 1 lần nữa đâu anh. Hãy yên lòng để cho những kỷ niệm đã qua được ngủ yên anh nhé. " Hạnh phúc của người mình yêu cũng chính là hạnh phúc của mình " e tin là anh cũng đang mong em như thế. Và anh cứ yên lòng rằng em sẽ sống thật hạnh phúc khi không có anh. Vì cũng đã nhiều lúc em tự hỏi, liệu bên anh, em có được hạnh phúc như hiện tại không? - Có lẽ không , mà cũng chẳng ai khẳng định được điều đó.
Anh ạ, " Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên đành lòng cố nhớ để mà quên "
Dù thế nào, em vẫn mong và cầu chúc ah được hạnh phúc bên chị. Anh cũng đừng quên làm điều đó với em nhé.
Vĩnh biệt những kỷ niệm đã qua !
11/26/2011
11/18/2011
THE FIRST LOVE
Dù lúc vui hay buồn, dù hạnh phúc hay khổ đau anh vẫn luôn hiện diện trong suy nghĩ của em. Em nhớ về anh như muốn tìm về chính những kỉ niệm của chúng mình đã có với nhau.
Đã hơn 10 năm rồi còn gì, 10 năm chia cách… mối tình của chúng mình đã trở thành quá khứ, một quá khứ vui buồn, nhẹ nhàng, … luôn làm em nhớ đến anh. Còn anh, không biết anh có còn nhớ đến em không?
Ngày ấy, anh là 1 người lính đi làm kinh tế. Chỉ đến nhà em để ở nhờ thôi mà sao gia đình em, ai cũng quý mến anh. Và em cũng đã quý anh từ bao giờ em chẳng biết. Chỉ tới khi anh chuyển đi - về đơn vị của anh khi anh đã hoàn thành nhiệm vụ, em mới biết trong em đã có anh tự bao giờ.? Em lúc ấy, chỉ là 1 con nhóc, biết gì đâu để có thể gọi là yêu. Thế nên em thường bị bạn anh trêu đùa và cũng thường đỏ mặt nếu 1 ai đó nhắc đến người con gái khác- bạn anh.
Anh đi rồi, liên lạc với em bằng những trang thư. Những trang thư mộc mạc của người lính xa nhà, những buồn vui trong đời binh nghiệp được anh chia sẻ. Em vui và hạnh phúc với những thứ bé nhỏ, vụn vặt ấy. Và em nhận lời yêu anh, cũng chỉ bằng trang thư mà không có lời tỏ tình, ko có những nụ hôn hay ghì riết thật nồng nàn. Ngày ấy, em hạnh phúc lắm, cứ nghĩ yêu nhau là phải lấy nhau, tình yêu là màu hồng… em không có suy nghĩ về mối tình đầu có mấy ai lấy được nhau. Em cứ sống với niềm vui, hạnh phúc trong tình yêu của chúng mình, chỉ cần nhận được những trang thư của anh thường xuyên thì nó như tiếp sức cho em vượt qua tất cả khó khăn, rào cản và nỗi buồn trong cuộc sống. Em ngây thơ nên cữ nghĩ rằng hạnh phúc sẽ và đang nằm trong vòng tay của em một ngày không xa...
Một lần anh nghé thăm em, em ko nhận được vì mình xa nhau 3 năm rồi, có gặp lại đâu mà em có thể nhận được sự thay đổi của anh từng ngày tháng. Tấm ảnh anh gửi cũng đã quá lâu rồi- nó không giống với anh lúc ấy. Cứ tưởng anh về gặp em lâu, để em được bên anh, được thỏa mãn những nhớ mong hằng ngày, thỏa mãn tâm sự hàn huyên mà không cần nhờ đến những trang thư. Thế mà....... chưa đầy 3 tiếng sau anh phải đi. Anh đi mà chẳng cả kịp ôm em lấy 1 lần,để em biết được hơi ấm nơi nồng ngực anh nó ấm áp như thế nào? chẳng kịp đặt lên môi em 1 nụ hôn, để em có cái mà nhớ anh khi xách xa. Cứ như lúc anh đến, rồi anh lại đi, và em lại gặp anh chỉ qua những trang thư, những dòng tâm sự thấm đẫm những nhớ nhung, những an ủi động viên của 2 kẻ yêu nhau mà không được gần nhau. Em như đắm chìm trong tình yêu của anh một cách mộng mỵ, cứ nghĩ và tin rằng 1 ngày không xa chúng mình sẽ lại được bên nhau. Anh đi rồi, mà em vẫn ngẩn ngơ, vẫn nghĩ mình đang mơ. Không tin là mình gặp anh mà lại ko thể bên anh....Ngày ấy, em chẳng có gì tặng anh, ngoài tấm hình em đã chụp với ý nghĩ rằng: tình yêu của em luôn ở bên anh. Em chúc anh lên đường thành công và gặp mọi sự may mắn. Em cũng không nghĩ rằng mình phải xa nhau từ đây.
Nỗi nhớ trong em ngày một da diết, quay quắt, từng phút, từng giờ, từng ngày… em đều chờ tin anh. Anh đã không làm em thất vọng. Anh đã viết thư động viên em, gọi điện cho em… nó làm em có can đảm, dũng khí vượt qua mọi trở ngại khó khăn và cố gắng học tập. Học thật tốt để khi đỗ ĐH có thể gần anh hơn. Nhưng " Đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ" anh vẫn bảo với em như thế. Khi phải chọn lựa giữa tình yêu và sự nghiệp thì em đã bướng bỉnh chọn lựa sự nghiệp vì nhiều lẽ, vì em biết em ko thể nào theo được nguyện vọng của anh ( thi vào trường sư phạm ) và vì em thực sự muốn thoát khỏi những ách tắc cuộc sống mà em đang gặp phải nên em chọn thi trường công đoàn. Và anh xa em với lý do ko theo đúng ý của anh. Đi nhập học rồi, mà em vẫn không tin. Không tin rằng em đã mất anh thật sự. Những lá thư thưa dần và những cuộc điện thoại cũng không còn kéo dài như trước. Mỗi lần nhớ, mỗi lần muốn nghe giọng anh thì nhận được câu trả lời từ đồng đội anh: H nó không có nhà em ah !
Ngày lại qua ngày, tình yêu ngày nào đó đã nhạt dần theo năm tháng cùng với sự xa cách. Em cứ tưởng rằng từ đó mình vĩnh viễn không còn cơ hội để gặp nhau. Thế mà.......
1 ngày, khi đi chơi cùng bạn bè về em ngỡ ngàng nhận ra anh cùng 1 người đồng đội đang ở trong phòng. Em luống cuống, em xúc động, em bối rối... ko biết phải làm sao. Rồi anh bảo, chuẩn bị đồ đi lên đơn vị với anh. Em đi theo như mệnh lệnh. Và những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu sau 5 năm chỉ có những giây phút đó. Em cũng thật ngốc nghếch, em có biết đâu đó là lần đầu tiên em biết thế nào là tình yêu của 1 người lính thì cũng là lần cuối cùng em được gặp và bên anh? Em như mụ đi trong cảm giác được yêu và gần người yêu mà đâu biết những lời nói của anh là những lời nói khi mình sắp phải xa nhau. Em thật ngây thơ và ngốc nghếch ko nhận ra, những gì anh nói luôn có ấn ý bên trong. Xong hội thao, anh được thưởng phép - em lại tưởng thời gian đó sẽ được dành cho em? - Không ngờ ! anh về với gia đình- về với người con tên Thu nào đó mà có lần em mơ hồ nghe anh và các bạn nói chuyện với nhau. Em biết thế mà vẫn ngờ nghệch tin vào tình yêu của anh, vẫn tin anh yêu em và càng không muốn tin cái lý do anh ko yêu em thực sự là thật. Đến tận bây giờ em vẫn không tin anh a. Em không tin anh ko có tình cảm gì với em? vậy thì tại sao những trang thư của anh luôn đượm nồng yêu thương? - Tất cả chỉ là lấp chỗ trống trong cuộc sống quân ngũ của anh mà thôi. 10 năm qua, em đã hiểu thế nào là tình yêu của người Lính. Sự hy sinh cuả em có thể có cho tình yêu giữa chúng ta chỉ là chuyện ngày xưa nhưng em vẫn không ân hận vì yêu anh nhưng em thấy tiếc vì yêu mà chưa có những kỷ niệm đẹp anh ạ !
Đến hôm nay, em cũng đã có gia đình, Chồng em cũng là 1 người lính như anh nhưng anh ấy yêu em, yêu bằng tất cả trái tim, luôn vì em, vì gia đình và cùng em vượt qua những khó khăn trong thực tại. E cũng có một con trai kháu khỉnh- Gia đình em thật sự hạnh phúc. Bởi sau anh, thì chồng em là người đem lại cho em cảm giác yêu thương, tin tưởng và được chở tre. Em thầm cảm ơn anh, vì anh đã xa em để em có được cuộc sống hôm nay nhưng hình bóng của anh vẫn hiện lên trong tâm trí của em. Dù có những lúc em muốn gạt bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của em nhưng em không thể. Bới trái tim có những lí lẽ riêng mà chúng ta không thể cưỡng lại được.
Anh ạ, có đôi khi em cũng tự trách mình: Tại sao lại phải nhớ anh chứ? Giữa chúng mình đâu có gì là mặn nồng mà phải ràng buộc nhau, phải nhớ nhau nhiều đến thế? Nhưng có lẽ chính tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng, trong sáng nên em đã nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm , đôi khi trong mơ em vẫn mong được gặp lại anh dù chỉ 1 lần để mong anh giải đáp những băn khoăn đã theo đuổi em tới tận bây giờ? - Anh đã có gia đình chưa? có hạnh phúc như những gì anh hứa với em ko? Và Tại sao anh xa em trong im lặng, sao anh không thể nói với em dù chỉ 1 lời chia tay???. ( bởi sau khi gặp anh, anh lại chuyển công tác về NB nên em chẳng biết anh ở đâu nữa....)
Anh! Có phải em là người đàn bà “ngoại tình” không? Chồng em bảo, như thế là ngoại tình trong tâm tưởng. Em cũng không biết nữa? Nhiều khi em tự trách bản thân mình tại sao cứ vương vấn những gì đã qua làm gì? Có phải những gì mình ko có được mới là những gì mình ước ao không anh? Và vì thế, em cũng cứ đi tìm cái không trong cái có của cuộc sống hiện tại mà chẳng bao giờ em tìm được nó.
Mối tình đầu của em! Dù em đã có gia đình, dù em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình và em sống theo những gì anh nói: không có anh em phải sống thật hạnh phúc. Và em hạnh phúc thật sự với gia đình bé nhỏ hiện tại, với 1 người lính nhưng không phải là anh. Anh bảo : cuộc sống của anh khổ, nay đây mai đó, ko đem lại hạnh phúc cho em ư? ko đúng, em biết đó chỉ là ngụy biện cho sự dối trá của anh với em 5 năm ròng. Anh ko thực sự yêu em, hoặc anh có yêu em nhưng tình yêu không đủ lớn để anh vượt qua những rào cản trước mắt. Và vì nhiều thứ nên anh xa em, đúng không? Buổi chia tay hôm ấy, em đã mơ hồ- đã hiểu rằng có thể đây là lần cuối cùng em gặp anh thế nhưng em ko níu kéo nổi những gì không thuộc về mình. Và chúng ta xa nhau thật sự từ ngày hôm đó....
Anh! Viết đến đây em lại cảm thấy mình có lỗi, có lỗi với chính chồng em. Người đã và đang đem đến cho em hạnh phúc, người đã giúp em vượt qua nỗi đau mất anh, mất đi tình yêu đầu đời của em; Nhưng em chưa bao giờ làm điều gì để gia đình bé nhỏ của em ko hạnh phúc, em yêu chồng và chồng em cũng yêu em. Với anh có khác thì anh là mối tình đầu, còn chồng em là mối tình cuối - người đến sau nhưng lại là người thuộc về em mãi mãi.
Em và anh - chúng ta đã đi trên cùng 1 con đường nhưng lại song song với nhau nên dù có đi đến vô cực cũng không thể gặp nhau nữa rồi. Ở 1 nơi nào đó, nếu anh có thể biết, có còn chút nào nhớ về em- cô gái của 1 thời đã qua thì hãy yên tâm rằng : Em vẫn sống rất tốt, rất hạnh phúc anh nhé^.^
Đã hơn 10 năm rồi còn gì, 10 năm chia cách… mối tình của chúng mình đã trở thành quá khứ, một quá khứ vui buồn, nhẹ nhàng, … luôn làm em nhớ đến anh. Còn anh, không biết anh có còn nhớ đến em không?
Ngày ấy, anh là 1 người lính đi làm kinh tế. Chỉ đến nhà em để ở nhờ thôi mà sao gia đình em, ai cũng quý mến anh. Và em cũng đã quý anh từ bao giờ em chẳng biết. Chỉ tới khi anh chuyển đi - về đơn vị của anh khi anh đã hoàn thành nhiệm vụ, em mới biết trong em đã có anh tự bao giờ.? Em lúc ấy, chỉ là 1 con nhóc, biết gì đâu để có thể gọi là yêu. Thế nên em thường bị bạn anh trêu đùa và cũng thường đỏ mặt nếu 1 ai đó nhắc đến người con gái khác- bạn anh.
Anh đi rồi, liên lạc với em bằng những trang thư. Những trang thư mộc mạc của người lính xa nhà, những buồn vui trong đời binh nghiệp được anh chia sẻ. Em vui và hạnh phúc với những thứ bé nhỏ, vụn vặt ấy. Và em nhận lời yêu anh, cũng chỉ bằng trang thư mà không có lời tỏ tình, ko có những nụ hôn hay ghì riết thật nồng nàn. Ngày ấy, em hạnh phúc lắm, cứ nghĩ yêu nhau là phải lấy nhau, tình yêu là màu hồng… em không có suy nghĩ về mối tình đầu có mấy ai lấy được nhau. Em cứ sống với niềm vui, hạnh phúc trong tình yêu của chúng mình, chỉ cần nhận được những trang thư của anh thường xuyên thì nó như tiếp sức cho em vượt qua tất cả khó khăn, rào cản và nỗi buồn trong cuộc sống. Em ngây thơ nên cữ nghĩ rằng hạnh phúc sẽ và đang nằm trong vòng tay của em một ngày không xa...
Một lần anh nghé thăm em, em ko nhận được vì mình xa nhau 3 năm rồi, có gặp lại đâu mà em có thể nhận được sự thay đổi của anh từng ngày tháng. Tấm ảnh anh gửi cũng đã quá lâu rồi- nó không giống với anh lúc ấy. Cứ tưởng anh về gặp em lâu, để em được bên anh, được thỏa mãn những nhớ mong hằng ngày, thỏa mãn tâm sự hàn huyên mà không cần nhờ đến những trang thư. Thế mà....... chưa đầy 3 tiếng sau anh phải đi. Anh đi mà chẳng cả kịp ôm em lấy 1 lần,để em biết được hơi ấm nơi nồng ngực anh nó ấm áp như thế nào? chẳng kịp đặt lên môi em 1 nụ hôn, để em có cái mà nhớ anh khi xách xa. Cứ như lúc anh đến, rồi anh lại đi, và em lại gặp anh chỉ qua những trang thư, những dòng tâm sự thấm đẫm những nhớ nhung, những an ủi động viên của 2 kẻ yêu nhau mà không được gần nhau. Em như đắm chìm trong tình yêu của anh một cách mộng mỵ, cứ nghĩ và tin rằng 1 ngày không xa chúng mình sẽ lại được bên nhau. Anh đi rồi, mà em vẫn ngẩn ngơ, vẫn nghĩ mình đang mơ. Không tin là mình gặp anh mà lại ko thể bên anh....Ngày ấy, em chẳng có gì tặng anh, ngoài tấm hình em đã chụp với ý nghĩ rằng: tình yêu của em luôn ở bên anh. Em chúc anh lên đường thành công và gặp mọi sự may mắn. Em cũng không nghĩ rằng mình phải xa nhau từ đây.
Nỗi nhớ trong em ngày một da diết, quay quắt, từng phút, từng giờ, từng ngày… em đều chờ tin anh. Anh đã không làm em thất vọng. Anh đã viết thư động viên em, gọi điện cho em… nó làm em có can đảm, dũng khí vượt qua mọi trở ngại khó khăn và cố gắng học tập. Học thật tốt để khi đỗ ĐH có thể gần anh hơn. Nhưng " Đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ" anh vẫn bảo với em như thế. Khi phải chọn lựa giữa tình yêu và sự nghiệp thì em đã bướng bỉnh chọn lựa sự nghiệp vì nhiều lẽ, vì em biết em ko thể nào theo được nguyện vọng của anh ( thi vào trường sư phạm ) và vì em thực sự muốn thoát khỏi những ách tắc cuộc sống mà em đang gặp phải nên em chọn thi trường công đoàn. Và anh xa em với lý do ko theo đúng ý của anh. Đi nhập học rồi, mà em vẫn không tin. Không tin rằng em đã mất anh thật sự. Những lá thư thưa dần và những cuộc điện thoại cũng không còn kéo dài như trước. Mỗi lần nhớ, mỗi lần muốn nghe giọng anh thì nhận được câu trả lời từ đồng đội anh: H nó không có nhà em ah !
Ngày lại qua ngày, tình yêu ngày nào đó đã nhạt dần theo năm tháng cùng với sự xa cách. Em cứ tưởng rằng từ đó mình vĩnh viễn không còn cơ hội để gặp nhau. Thế mà.......
1 ngày, khi đi chơi cùng bạn bè về em ngỡ ngàng nhận ra anh cùng 1 người đồng đội đang ở trong phòng. Em luống cuống, em xúc động, em bối rối... ko biết phải làm sao. Rồi anh bảo, chuẩn bị đồ đi lên đơn vị với anh. Em đi theo như mệnh lệnh. Và những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu sau 5 năm chỉ có những giây phút đó. Em cũng thật ngốc nghếch, em có biết đâu đó là lần đầu tiên em biết thế nào là tình yêu của 1 người lính thì cũng là lần cuối cùng em được gặp và bên anh? Em như mụ đi trong cảm giác được yêu và gần người yêu mà đâu biết những lời nói của anh là những lời nói khi mình sắp phải xa nhau. Em thật ngây thơ và ngốc nghếch ko nhận ra, những gì anh nói luôn có ấn ý bên trong. Xong hội thao, anh được thưởng phép - em lại tưởng thời gian đó sẽ được dành cho em? - Không ngờ ! anh về với gia đình- về với người con tên Thu nào đó mà có lần em mơ hồ nghe anh và các bạn nói chuyện với nhau. Em biết thế mà vẫn ngờ nghệch tin vào tình yêu của anh, vẫn tin anh yêu em và càng không muốn tin cái lý do anh ko yêu em thực sự là thật. Đến tận bây giờ em vẫn không tin anh a. Em không tin anh ko có tình cảm gì với em? vậy thì tại sao những trang thư của anh luôn đượm nồng yêu thương? - Tất cả chỉ là lấp chỗ trống trong cuộc sống quân ngũ của anh mà thôi. 10 năm qua, em đã hiểu thế nào là tình yêu của người Lính. Sự hy sinh cuả em có thể có cho tình yêu giữa chúng ta chỉ là chuyện ngày xưa nhưng em vẫn không ân hận vì yêu anh nhưng em thấy tiếc vì yêu mà chưa có những kỷ niệm đẹp anh ạ !
Đến hôm nay, em cũng đã có gia đình, Chồng em cũng là 1 người lính như anh nhưng anh ấy yêu em, yêu bằng tất cả trái tim, luôn vì em, vì gia đình và cùng em vượt qua những khó khăn trong thực tại. E cũng có một con trai kháu khỉnh- Gia đình em thật sự hạnh phúc. Bởi sau anh, thì chồng em là người đem lại cho em cảm giác yêu thương, tin tưởng và được chở tre. Em thầm cảm ơn anh, vì anh đã xa em để em có được cuộc sống hôm nay nhưng hình bóng của anh vẫn hiện lên trong tâm trí của em. Dù có những lúc em muốn gạt bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của em nhưng em không thể. Bới trái tim có những lí lẽ riêng mà chúng ta không thể cưỡng lại được.
Anh ạ, có đôi khi em cũng tự trách mình: Tại sao lại phải nhớ anh chứ? Giữa chúng mình đâu có gì là mặn nồng mà phải ràng buộc nhau, phải nhớ nhau nhiều đến thế? Nhưng có lẽ chính tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng, trong sáng nên em đã nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm , đôi khi trong mơ em vẫn mong được gặp lại anh dù chỉ 1 lần để mong anh giải đáp những băn khoăn đã theo đuổi em tới tận bây giờ? - Anh đã có gia đình chưa? có hạnh phúc như những gì anh hứa với em ko? Và Tại sao anh xa em trong im lặng, sao anh không thể nói với em dù chỉ 1 lời chia tay???. ( bởi sau khi gặp anh, anh lại chuyển công tác về NB nên em chẳng biết anh ở đâu nữa....)
Anh! Có phải em là người đàn bà “ngoại tình” không? Chồng em bảo, như thế là ngoại tình trong tâm tưởng. Em cũng không biết nữa? Nhiều khi em tự trách bản thân mình tại sao cứ vương vấn những gì đã qua làm gì? Có phải những gì mình ko có được mới là những gì mình ước ao không anh? Và vì thế, em cũng cứ đi tìm cái không trong cái có của cuộc sống hiện tại mà chẳng bao giờ em tìm được nó.
Mối tình đầu của em! Dù em đã có gia đình, dù em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình và em sống theo những gì anh nói: không có anh em phải sống thật hạnh phúc. Và em hạnh phúc thật sự với gia đình bé nhỏ hiện tại, với 1 người lính nhưng không phải là anh. Anh bảo : cuộc sống của anh khổ, nay đây mai đó, ko đem lại hạnh phúc cho em ư? ko đúng, em biết đó chỉ là ngụy biện cho sự dối trá của anh với em 5 năm ròng. Anh ko thực sự yêu em, hoặc anh có yêu em nhưng tình yêu không đủ lớn để anh vượt qua những rào cản trước mắt. Và vì nhiều thứ nên anh xa em, đúng không? Buổi chia tay hôm ấy, em đã mơ hồ- đã hiểu rằng có thể đây là lần cuối cùng em gặp anh thế nhưng em ko níu kéo nổi những gì không thuộc về mình. Và chúng ta xa nhau thật sự từ ngày hôm đó....
Anh! Viết đến đây em lại cảm thấy mình có lỗi, có lỗi với chính chồng em. Người đã và đang đem đến cho em hạnh phúc, người đã giúp em vượt qua nỗi đau mất anh, mất đi tình yêu đầu đời của em; Nhưng em chưa bao giờ làm điều gì để gia đình bé nhỏ của em ko hạnh phúc, em yêu chồng và chồng em cũng yêu em. Với anh có khác thì anh là mối tình đầu, còn chồng em là mối tình cuối - người đến sau nhưng lại là người thuộc về em mãi mãi.
Em và anh - chúng ta đã đi trên cùng 1 con đường nhưng lại song song với nhau nên dù có đi đến vô cực cũng không thể gặp nhau nữa rồi. Ở 1 nơi nào đó, nếu anh có thể biết, có còn chút nào nhớ về em- cô gái của 1 thời đã qua thì hãy yên tâm rằng : Em vẫn sống rất tốt, rất hạnh phúc anh nhé^.^
12/11/2010
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)